Ước mơ của anh là gì?
Ước mơ của bạn là gì?
Ước mơ của em là gì?
Buổi tối, trên gác nhá», nó ngồi chăm chú xem tÃp phần còn lại cá»§a bá»™ phim mà nó thÃch nhất: "Chuyện tình Harvard". Nó thÃch cách sống cá»§a hai nhân váºt chÃnh trong phim & những Ä‘iá»u mà nó há»c được...
Nó chợt nháºn ra rằng nó đã quên mất Ä‘i ước mÆ¡ cá»§a nó - má»™t ước mÆ¡ khi nhá», chợt cảm thấy thất vá»ng, chợt nhá»› đến má»™t câu chuyện...
Äừng bao giá» từ bỠước mÆ¡
Ngà y đầu tiên cá»§a năm há»c, vị giáo sư môn hóa lá»›p cá»§a lá»›p tôi tá»± giá»›i thiệu mình vá»›i sinh viên trong lá»›p. Rồi giáo sư dà nh thì giá» cho chúng tôi là m quen vá»›i nhau. ÄÆ°Æ¡ng lúc tôi đứng dáºy nhìn xung quanh thì nháºn thấy má»™t bà n tay dịu dà ng đặt lên vai mình.
Tôi xoay ngưá»i lại và nháºn ra đó là bà cụ có vóc dáng nhá» bé, là n da nhăn nheo, tươi cưá»i nhìn tôi vá»›i nụ cưá»i là m sáng cả gương mặt bà .
Bà nói:
- Xin chà o, anh bạn tuấn tú. Tôi tên là Rose. Tôi 87 tuổi. Tôi có thể ôm anh bạn được chứ?
Tôi cưá»i và vui vẻ trả lá»i:
- DÄ© nhiên là được, thưa bà ! - và bà đã ôm tôi tháºt chặt.
- Tại sao bà lại và o đại há»c ở độ tuổi hồn nhiên và trẻ trung như thế nà y? - Tôi há»i đùa.
Bà mỉm cưá»i:
- Tôi đến đây để tìm má»™t ngưá»i đà n ông nổi tiếng, có tâm hồn để yêu và sẽ bên nhau, có má»™t và i đứa con, và sau đó vá» hưu rồi Ä‘i du lịch vòng quanh thế giá»›i.
- Bà nói nghiêm túc chứ? - tôi há»i. Tôi tò mò muốn biết Ä‘iá»u gì đã thúc đẩy bà muốn thá» thách như thế ở độ tuổi như bà .
- Tôi luôn mÆ¡ ước được và o má»™t trưá»ng đại há»c và bây giá» tôi Ä‘ang thá»±c hiện giấc mÆ¡ đó! - bà nói vá»›i tôi.
Sau khi giá» há»c kết thúc chúng tôi Ä‘i đến tòa nhà há»™i sinh viên cùng uống vá»›i nhau má»™t ly sữa chocolate. Chúng tôi trở thà nh bạn cá»§a nhau ngay. Hằng ngà y trong suốt 3 tháng tiếp theo chúng tôi luôn cùng nhau rá»i khá»i lá»›p và trao đổi vá»›i nhau không dứt. Tôi luôn bị cuốn hút bởi “cá»— máy thá»i gian†nà y khi nghe bà chia sẻ sá»± từng trải và kinh nghiệm cuá»™c Ä‘á»i cá»§a bà vá»›i tôi.
Qua năm há»c, Rose trở thà nh má»™t nhân váºt biểu tượng trong trưá»ng đại há»c và dá»… dà ng kết bạn vá»›i tất cả má»i ngưá»i. Bà thÃch ăn mặc lịch sá»±, có tÃnh cách và hạnh phúc vá»›i sá»± chú ý mà các sinh viên khác táºp trung và o mình. Bà luôn sống trong niá»m say sưa đó.
Và o cuối khóa há»c chúng tôi má»i Rose đến nói chuyện trong má»™t buổi tiệc chiêu đãi và tôi sẽ không bao giá» quên được những gì bà đã truyá»n cho chúng tôi. Bà được giá»›i thiệu và bước lên bục giảng đưá»ng. Khi bắt đầu phát biểu, bà đánh rÆ¡i mảnh giấy ghi chú xuống sà n. HÆ¡i ngại ngùng và thoáng bối rối bà nghiêng ngưá»i xuống micro và nói:
- Xin lỗi quý vị, tôi hơi hồi hộp. Tôi đã bỠbia và chuyển sang rượu Lent và thứ rượu nà y đang giết chết tôi mất! Tôi không bao giỠsắp xếp những gì mình sẽ nói, hãy để cho tôi nói với các bạn một cách giản dị những gì tôi thực sự hiểu.
Khi chúng tôi cưá»i, bà lấy giá»ng và bắt đầu:
- Chúng ta ngừng vui chÆ¡i bởi vì chúng ta đã già , nhưng tháºt ra chúng ta già bởi vì chúng ta không vui chÆ¡i nữa. Chỉ có năm bà quyết để giữ mình trẻ mãi, hạnh phúc và đạt được thà nh công.
Thứ nhất, các bạn hãy vui cưá»i lên và tìm kiếm sá»± hà i hước trong cuá»™c sống hằng ngà y.
Thứ hai, các bạn hãy xem má»—i ngà y là má»™t ngà y má»›i vá»›i những Ä‘iá»u má»›i mẻ. Ai sống bằng quá khứ, định kiến cá»§a ngà y hôm qua sẽ không có cÆ¡ há»™i tin và hiểu con ngưá»i. Các bạn hãy trải lòng vá»›i những ngưá»i có thể chia sẻ được. Hãy kiên trì, tin và o tâm hồn con ngưá»i và đừng nhìn và o má»™t lá»—i lầm nà o đó để phá bá» tất cả những gì tốt đẹp sẽ đến trong tương lai. Các bạn đừng ngại mạo hiểm để thay đổi cuá»™c sống.
Thứ ba, các bạn phải có má»™t mÆ¡ ước, má»™t khát vá»ng. Khi các bạn đánh mất những mÆ¡ ước đó, các bạn sẽ chết. Äã có quá nhiá»u ngưá»i trong chúng ta chết theo kiểu ấy và há» tháºm chà cÅ©ng không biết đến Ä‘iá»u đó!
Thứ tư, có sá»± khác biệt lá»›n giữa việc trở nên già hÆ¡n và trưởng thà nh. Nếu bạn 19 tuổi và nằm trên giưá»ng suốt má»™t năm trá»i mà không là m được Ä‘iá»u gì hữu Ãch, bạn sẽ thà nh 20 tuổi. Nếu tôi 87 tuổi và cứ nằm trên giưá»ng suốt má»™t năm và không là m bất cứ Ä‘iá»u gì, tôi vẫn sẽ trở thà nh má»™t bà cụ 88 tuổi. Bất cứ ngưá»i nà o cÅ©ng phải lá»›n lên và già đi. Nhưng Ä‘iá»u đó không là m mất Ä‘i tà i năng và khả năng cá»§a các bạn. Vấn đỠlà trưởng thà nh bằng cách luôn luôn tìm được cÆ¡ há»™i để thay đổi.
Thứ năm, đừng bao giá» nuối tiếc. Ngưá»i trưởng thà nh thưá»ng không nuá
»‘i tiếc vá» những gì mình đã là m mà sẽ nuối tiếc vá» những gì mình đã không là m. Chỉ những ngưá»i sợ chết má»›i hay nuối tiếc.
Bà kết thúc bà i thuyết trình cá»§a mình bằng cách mạnh dạn hát bà i “Cánh hoa hồngâ€. Bà đã cùng chúng tôi hát bà i hát đó và lá»i bà i hát ấy hiện giá» trở nên quen thuá»™c vá»›i cuá»™c sống hằng ngà y cá»§a chúng tôi.
Và o cuối năm, Rose đã hoà n tất văn bằng đại há»c mà bà bắt đầu nhiá»u năm trước đây. Má»™t tuần sau tốt nghiệp Rose đã ra Ä‘i má»™t cách tháºt thanh thản trong giấc ngá»§. HÆ¡n hai nghìn sinh viên cá»§a trưá»ng đã đến dá»± đám tang cá»§a bà bằng tất cả lòng kÃnh trá»ng, mến thương đối vá»›i ngưá»i phụ nữ tuyệt vá»i đã dùng cuá»™c Ä‘á»i mình là m tấm gương minh chứng rằng: “Không bao giá» quá trá»… để thá»±c hiện tất cả những gì mà bạn có thể là m được trong Ä‘á»i.â€
(Theo Là ng Xì Trum)
Ngà y đầu tiên cá»§a năm há»c, vị giáo sư môn hóa lá»›p cá»§a lá»›p tôi tá»± giá»›i thiệu mình vá»›i sinh viên trong lá»›p. Rồi giáo sư dà nh thì giá» cho chúng tôi là m quen vá»›i nhau. ÄÆ°Æ¡ng lúc tôi đứng dáºy nhìn xung quanh thì nháºn thấy má»™t bà n tay dịu dà ng đặt lên vai mình.
Tôi xoay ngưá»i lại và nháºn ra đó là bà cụ có vóc dáng nhá» bé, là n da nhăn nheo, tươi cưá»i nhìn tôi vá»›i nụ cưá»i là m sáng cả gương mặt bà .
Bà nói:
- Xin chà o, anh bạn tuấn tú. Tôi tên là Rose. Tôi 87 tuổi. Tôi có thể ôm anh bạn được chứ?
Tôi cưá»i và vui vẻ trả lá»i:
- DÄ© nhiên là được, thưa bà ! - và bà đã ôm tôi tháºt chặt.
- Tại sao bà lại và o đại há»c ở độ tuổi hồn nhiên và trẻ trung như thế nà y? - Tôi há»i đùa.
Bà mỉm cưá»i:
- Tôi đến đây để tìm má»™t ngưá»i đà n ông nổi tiếng, có tâm hồn để yêu và sẽ bên nhau, có má»™t và i đứa con, và sau đó vá» hưu rồi Ä‘i du lịch vòng quanh thế giá»›i.
- Bà nói nghiêm túc chứ? - tôi há»i. Tôi tò mò muốn biết Ä‘iá»u gì đã thúc đẩy bà muốn thá» thách như thế ở độ tuổi như bà .
- Tôi luôn mÆ¡ ước được và o má»™t trưá»ng đại há»c và bây giá» tôi Ä‘ang thá»±c hiện giấc mÆ¡ đó! - bà nói vá»›i tôi.
Sau khi giá» há»c kết thúc chúng tôi Ä‘i đến tòa nhà há»™i sinh viên cùng uống vá»›i nhau má»™t ly sữa chocolate. Chúng tôi trở thà nh bạn cá»§a nhau ngay. Hằng ngà y trong suốt 3 tháng tiếp theo chúng tôi luôn cùng nhau rá»i khá»i lá»›p và trao đổi vá»›i nhau không dứt. Tôi luôn bị cuốn hút bởi “cá»— máy thá»i gian†nà y khi nghe bà chia sẻ sá»± từng trải và kinh nghiệm cuá»™c Ä‘á»i cá»§a bà vá»›i tôi.
Qua năm há»c, Rose trở thà nh má»™t nhân váºt biểu tượng trong trưá»ng đại há»c và dá»… dà ng kết bạn vá»›i tất cả má»i ngưá»i. Bà thÃch ăn mặc lịch sá»±, có tÃnh cách và hạnh phúc vá»›i sá»± chú ý mà các sinh viên khác táºp trung và o mình. Bà luôn sống trong niá»m say sưa đó.
Và o cuối khóa há»c chúng tôi má»i Rose đến nói chuyện trong má»™t buổi tiệc chiêu đãi và tôi sẽ không bao giá» quên được những gì bà đã truyá»n cho chúng tôi. Bà được giá»›i thiệu và bước lên bục giảng đưá»ng. Khi bắt đầu phát biểu, bà đánh rÆ¡i mảnh giấy ghi chú xuống sà n. HÆ¡i ngại ngùng và thoáng bối rối bà nghiêng ngưá»i xuống micro và nói:
- Xin lỗi quý vị, tôi hơi hồi hộp. Tôi đã bỠbia và chuyển sang rượu Lent và thứ rượu nà y đang giết chết tôi mất! Tôi không bao giỠsắp xếp những gì mình sẽ nói, hãy để cho tôi nói với các bạn một cách giản dị những gì tôi thực sự hiểu.
Khi chúng tôi cưá»i, bà lấy giá»ng và bắt đầu:
- Chúng ta ngừng vui chÆ¡i bởi vì chúng ta đã già , nhưng tháºt ra chúng ta già bởi vì chúng ta không vui chÆ¡i nữa. Chỉ có năm bà quyết để giữ mình trẻ mãi, hạnh phúc và đạt được thà nh công.
Thứ nhất, các bạn hãy vui cưá»i lên và tìm kiếm sá»± hà i hước trong cuá»™c sống hằng ngà y.
Thứ hai, các bạn hãy xem má»—i ngà y là má»™t ngà y má»›i vá»›i những Ä‘iá»u má»›i mẻ. Ai sống bằng quá khứ, định kiến cá»§a ngà y hôm qua sẽ không có cÆ¡ há»™i tin và hiểu con ngưá»i. Các bạn hãy trải lòng vá»›i những ngưá»i có thể chia sẻ được. Hãy kiên trì, tin và o tâm hồn con ngưá»i và đừng nhìn và o má»™t lá»—i lầm nà o đó để phá bá» tất cả những gì tốt đẹp sẽ đến trong tương lai. Các bạn đừng ngại mạo hiểm để thay đổi cuá»™c sống.
Thứ ba, các bạn phải có má»™t mÆ¡ ước, má»™t khát vá»ng. Khi các bạn đánh mất những mÆ¡ ước đó, các bạn sẽ chết. Äã có quá nhiá»u ngưá»i trong chúng ta chết theo kiểu ấy và há» tháºm chà cÅ©ng không biết đến Ä‘iá»u đó!
Thứ tư, có sá»± khác biệt lá»›n giữa việc trở nên già hÆ¡n và trưởng thà nh. Nếu bạn 19 tuổi và nằm trên giưá»ng suốt má»™t năm trá»i mà không là m được Ä‘iá»u gì hữu Ãch, bạn sẽ thà nh 20 tuổi. Nếu tôi 87 tuổi và cứ nằm trên giưá»ng suốt má»™t năm và không là m bất cứ Ä‘iá»u gì, tôi vẫn sẽ trở thà nh má»™t bà cụ 88 tuổi. Bất cứ ngưá»i nà o cÅ©ng phải lá»›n lên và già đi. Nhưng Ä‘iá»u đó không là m mất Ä‘i tà i năng và khả năng cá»§a các bạn. Vấn đỠlà trưởng thà nh bằng cách luôn luôn tìm được cÆ¡ há»™i để thay đổi.
Thứ năm, đừng bao giá» nuối tiếc. Ngưá»i trưởng thà nh thưá»ng không nuá
»‘i tiếc vá» những gì mình đã là m mà sẽ nuối tiếc vá» những gì mình đã không là m. Chỉ những ngưá»i sợ chết má»›i hay nuối tiếc.
Bà kết thúc bà i thuyết trình cá»§a mình bằng cách mạnh dạn hát bà i “Cánh hoa hồngâ€. Bà đã cùng chúng tôi hát bà i hát đó và lá»i bà i hát ấy hiện giá» trở nên quen thuá»™c vá»›i cuá»™c sống hằng ngà y cá»§a chúng tôi.
Và o cuối năm, Rose đã hoà n tất văn bằng đại há»c mà bà bắt đầu nhiá»u năm trước đây. Má»™t tuần sau tốt nghiệp Rose đã ra Ä‘i má»™t cách tháºt thanh thản trong giấc ngá»§. HÆ¡n hai nghìn sinh viên cá»§a trưá»ng đã đến dá»± đám tang cá»§a bà bằng tất cả lòng kÃnh trá»ng, mến thương đối vá»›i ngưá»i phụ nữ tuyệt vá»i đã dùng cuá»™c Ä‘á»i mình là m tấm gương minh chứng rằng: “Không bao giá» quá trá»… để thá»±c hiện tất cả những gì mà bạn có thể là m được trong Ä‘á»i.â€
(Theo Là ng Xì Trum)
Cảm ơn a vì entry ý nghĩa này...
ReplyDeleteMỗi người đều có ước mơ cả. Ước mơ của anh sẽ sớm thành hiện thực, nhé:P
hihih, bài nay hay quá, cho e copy qua blog e hen :D
ReplyDelete